Tận thế vui vẻ – Chương 49

Book mockups psd, editable color changeable design
 
Chương 49: Khúc nhạc dạo hỗn loạn

Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Thời gian trở lại hai ngày trước.

Sau buổi hội nghị, bầu không khí trong khu quần cư của thuyền Tẩu Thạch đột nhiên nặng nề hơn nhiều. Mấy người trẻ tuổi từ trước đến nay vẫn luôn nóng lòng mở nhạc lại yên tĩnh ngồi xổm ở góc tường, lặng lẽ hút thuốc lá tự chế. Khói thuốc quấn quanh người giống như một loại thực vật dây leo khô cạn nào đó. Đám tặc đất đi qua lại đều có vẻ mặt buồn bã, nhưng cũng có không ít người lại có vẻ nhẹ nhõm.

Ví dụ như anh Lôi.

“Đồ Duệ có nhân tính hơn Dư Nhạc nhiều.” Lúc Nguyễn Nhàn rời khỏi hội nghị về phía phòng ăn, anh Lôi liền bám theo như đỉa: “Đừng lo lắng, thuyền Tẩu Thạch không loạn được.”

Nguyễn Nhàn không thèm để ý đến gã, làm bộ mình không nghe thấy gì cả, chỉ đi về phía trước.

“Nghe nói cậu có một con thuyền?” Anh Lôi hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ lạnh lùng của Nguyễn Nhàn. Gã thân thiết lại gần, da mặt dày đến mức khiến người ta phải thán phục. Nhưng mấy phát súng lúc mới gặp mặt của Nguyễn Nhàn vẫn rất có ích, anh Lôi chỉ dám đi ở bên cạnh anh chứ không còn dám trắng trợn động tay động chân nữa.

Đám tặc đất đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này, không ít người lộ ra vẻ mặt hiểu rõ chán ghét.

Nguyễn Nhàn vẫn không có ý định trả lời.

“Thuyền rất tốt.” Anh Lôi còn đang líu lo không ngừng, “Cậu có thể bán nó cho cấp trên để đổi một số điểm cống hiến lớn, đủ để cậu ổn định vượt qua một năm nửa năm. Dư Nhạc thì khỏi cần phải nói, bản lĩnh lái thuyệt rất giỏi. Sau khi đổi thuyền trưởng mới có thể sẽ có một khoảng thời gian rung chuyển, nhưng chắc chắn Đồ Duệ sẽ có thể…”

“Nghe cách anh nói thì có vẻ Dư Nhạc sẽ chết chắc.” Sau khi múc thịt hầm xong, thấy không thể đuổi được con ruồi đáng ghét này đi, cuối cùng Nguyễn Nhàn cũng tiếp lời.

“Còn không phải sao!” Thấy mục tiêu cuối cùng đã trả lời, trên mặt anh Lôi lập tức phủ lên nụ cười thật to, “Mấy năm nay đám thuyền trưởng đối đầu với Phàn Bạch Nhạn đều không thể sống sót. Người ta ăn thịt, tôi chỉ húp chút nước. Nếu cứ giao tài nguyên đúng hạn để giữ gìn mối quan hệ với Phàn Bạch Nhạn thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy — Nửa năm lại có một thuyền trưởng chết. Trên danh sách có nhiều người như vậy, sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi mà. Nói đến tài nguyên, Tiểu Nguyễn à…”

“Nhìn phản ứng của bọn họ, có vẻ Dư Nhạc không nên ở trên danh sách.” Nguyễn Nhàn ngắt lời đối phương.

Anh Lôi giật mình: “À, haiz, đúng thế. Thuyền Tẩu Thạch mới thành lập được một năm, trên danh sách đều là các thuyền trưởng già đời, mỗi lần đều có thể chọn ra mười người. Theo lý thuyết sẽ không đến lượt Dư Nhạc. Không nói cái này nữa, Tiểu Nguyễn à. Cậu xem, anh đây nói cho cậu nhiều tin tức như vậy, trong tay cậu cũng dư dả, cho anh mượn chút điểm cống hiến được không?”

Lúc nói lời này, cái miệng thối của đối phương trực tiếp phun lên trên mặt Nguyễn Nhàn. Anh phải nhịn nửa ngày mới không nôn ra ngay lập tức.

“Anh Cương nói cho tôi phải tiết kiệm mà dùng.” Nguyễn Nhàn cầm cái bát đã ăn sạch sẽ lên.

“Này, cậu nói như vậy chẳng thú vị gì. Tất cả mọi người đều phải sống từng ngày liếm máu trên lưỡi đao, tích lũy thì có ích gì. Không phải sao, trước hai ngày tôi không cẩn thận tiêu thêm điểm, chỉ mượn bày ngàn thôi, sau này anh sẽ trả lại cậu mười ngàn. Con thuyền của cậu có khi còn đổi được ba mươi, năm mươi ngàn ấy chứ, không thiếu chút tiền đó.”

“Ồ.” Nguyễn Nhàn ngẩng đầu, “Tôi nhớ phí lên thuyền trừ độc là gần mười ngàn.”

“Chuyện này… không phải trong túi rỗng tuếch sao. Anh cũng không làm phiền cậu nữa, coi như kết bạn vậy—”

Nguyễn Nhàn đứng lên, ném bát vào thùng, sau đó đi thẳng về hướng phòng đổi điểm cống hiến. Anh Lôi hớn hở đi sau lưng anh.

“Con thuyền tôi mang về, nộp lên có thể đổi được bao nhiêu điểm?” Anh dừng lại trước cửa một căn phòng nhỏ như phòng soát vé, hỏi người sau tấm kính. Một người phụ nữ trung niên đang buồn bã ngồi sau cửa sổ, nghe anh nói như thế mới giương mắt lên.

“Để tôi xem một chút.” Bà ta không khởi động màn hình, mà vẫn dùng máy tính bảng đời cũ: “Kết cấu tốt đẹp, không tính là cũ, thuốc xuyên qua cũng còn lại không ít. Có thể đổi 42 ngàn.”

“Những vật tư khác mà tôi mang về thì sao?”

“Đồ hộp, muối ăn, nấm các loại chúng tôi đều thu, có thể đổi được 650 đi.” Người phụ nữ trung niên mất tập trung lẩm bẩm.

Nụ cười trên mặt anh Lôi càng thêm xán lạn.

“Một Châu Sắt tốn bao nhiêu điểm? Tôi muốn đổi con lần trước mang theo làm nhiệm vụ.”

“Năm trăm.” Người phụ nữ khàn giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Nguyễn Nhàn. Ánh mắt của bà ta đảo một vòng trên mặt người trẻ tuổi này, thái độ hòa hoãn không ít. “Làm thú cưng hay là còi báo động? Nghe tôi nói một câu, chuyện của thuyền trưởng… Haiz, ai biết tương lai sẽ kiểu gì chứ, thứ như vật tư nếu có thể giữ lại được thì cứ giữ đi.”

“Nói gì đấy?” Anh Lôi cất cao giọng, “Chú em còn trẻ có bản lĩnh, muốn đổi điểm cống hiến để sống sung sướng, vậy mà bà cũng quản sao?”

“Làm phiền chị đăng ký đổi vật tư trước, còn Châu Sắt lát nữa tôi sẽ đến lấy sau.” Nguyễn Nhàn tiếp tục không nhìn anh Lôi, “Tôi có thể nợ trước được không?”

Người phụ nữ dừng động tác lại: “Nợ trước?”

“Tôi chỉ cần 21 ngàn.” Nguyễn Nhàn mỉm cười nói, “Nhưng con thuyền này tôi vẫn còn phải dùng một lần.”

Vẻ mặt anh Lôi mờ mịt, người phụ nữ phụ trách đổi điểm thì chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, đổi điểm nhiều thế này, phía trên không cho nợ trước…”

“Nếu như có thể, 21 ngàn điểm đổi được này tôi muốn dùng để đổi tiếp.” Nguyễn Nhàn phối hợp tiếp tục.”Tôi dùng 21 ngàn này để đổi một cơ hội gặp Đồ Duệ, không phải người thật sự cũng được.”

“Cậu nói đùa sao, mẹ nó đây không phải là muốn tặng không một con thuyền cho cấp trên à? Ít nhất cũng phải giữ lại giá của thuyền… Ê ê mà phần cậu cho tôi mượn đâu?” Anh Lôi lấy lại tinh thần, lập tức nôn nóng.

“Tôi nói cho anh mượn lúc nào?” Nguyễn Nhàn khoát tay, “Chị gái, vụ làm ăn này các chị có làm không?”

“…Tôi phải đi nói với cấp trên đã. Cậu nhóc, cậu ở chỗ này chờ tôi mấy phút.”

Bóng người phụ nữ biến mất sau cạnh cửa, Nguyễn Nhàn liền móc súng ra. Mặt anh Lôi trướng đến phát tím, cuối cùng không nói được gì, đành phải ném lại vài câu thô tục rồi hầm hừ rời khỏi chỗ đổi điểm.

“Phó thuyền trưởng nói hai mươi ngàn gặp một lần không lỗ. Nhưng hắn ta sẽ không xuất hiện, chỉ giao lưu qua hình chiếu… Cậu nhóc, cậu xem có được không?”

“Không thành vấn đề.”

Hai ngày sau – đến thời điểm hiện tại, Nguyễn Nhàn kết thúc cuộc gọi với Phàn Bạch Nhạn.

“Vừa rồi dứt khoát thật đấy.” Đồ Duệ đứng lên khỏi ghế, lau vết máu trên cổ rồi bĩu môi về hướng hư không: “Lực của anh cũng không tệ nha, Cương Tử.”

“Vẫn là Tiểu Nguyễn giả bộ giống, lúc tôi rạch còn run cả tay. May mà cậu ấy đã động tác đồng bộ che lại. Tốc độ phản ứng này, tôi chịu phục.” Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng người Đồ Duệ, nhưng giọng nói ồm ồm của Cương Tử vẫn truyền đến sau hình chiếu.

“Ừm, tiếp theo tôi muốn trò chuyện với cậu Nguyễn một chút, anh về trước đi.” Đồ Duệ ra hiệu với hư không rồi đẩy Cương Tử ra.

Nguyễn Nhàn rời khỏi ghế lái thuyền, kéo Châu Sắt đang bị dính vào góc bằng keo cường lực xuống. Bóng người Đồ Duệ lập tức lóe lên, bay bổng khắp nơi Châu Sắt đang bò loạn.

Một hình chiếu.

“Năng lực của cậu đủ để sống rất tốt trên bất kỳ con thuyền nào.” Hình chiếu của Đồ Duệ xoay người, trên cổ đã quấn băng vải: “Tuy bây giờ có thể tìm được kỹ sư phần mềm, nhưng lại có rất ít người có thể cải tạo phần cứng. Chỉ riêng việc thay đổi phạm vi truyền hình ảnh như thế, người của thuyền Cực Lạc cũng chưa chắc có thể làm được.”

“Anh luôn muốn leo lên cao đúng không.” Nguyễn Nhàn giữ chặt túi, dùng túi ni lông buộc Châu Sắt ở bên eo: “Nói một cách khác, ai mà không muốn nhàn nhã một lần trong suốt cuộc đời vất vả chứ?”

“Cậu xác định Phàn Bạch Nhạn sẽ tấn công chúng tôi?” Sau khi hình ảnh treo trên đầu Châu Sắt được tắt đi, bên Đồ Duệ chỉ còn lại giọng nói.

“Nếu như mấy tuần sau tôi mới đưa anh tới, có lẽ ông ta còn cho tôi vào. Hai ngày quá nhanh, ông ta không có khả năng tin tưởng thả tôi và anh vào đại bản doanh của thuyền Cực Lạc như thế.”

Nguyễn Nhàn nắm chặt dây thừng buộc trên lưng rồi leo ra khỏi đỉnh thuyền.

“Huống chi đã sắp đến thời gian trừ độc, nếu giết chết anh, thuyền Tẩu Thạch sẽ liên tiếp mất đi hai thuyền trưởng, hơn nữa cũng không cần gây ra nguy hiểm có thể để lộ bản thân. Ông ta có thể lãnh đạo thuyền Cực Lạc lâu như vậy, dù sao cũng nên tính được việc này.”

Anh không chút do dự kéo căng dây thừng, rơi vào trong bóng tối, lăn vào một văn phòng nghiêng lệch. Không bao lâu, phía con thuyền truyền đến một tiếng nổ mạnh, toàn bộ khu phế tích chấn động gần nửa phút.

“Kết quả là chúng tôi cũng không kiếm được con thuyền này.” Vụ nổ làm gián đoạn tín hiệu, giọng nói của Đồ Duệ bị rè mấy giây: “Cậu cũng biết buôn bán đấy. Bây giờ đến lượt cậu triển lãm sản phẩm rồi — cậu nói các cậu có thể quấy nhiễu thuyền Cực Lạc.”

“Đúng vậy, Đường Diệc Bộ là một nhà sinh vật học.” Lời này cũng không hẳn là nói dối. Nguyễn Nhàn bật đèn bão đi trong văn phòng tối đen: “Chúng tôi tìm được nơi thuyền Cực Lạc trồng cỏ sáng tắt, hắn vốn chỉ muốn thuận tiện nghiên cứu một chút, kết quả lại phát hiện cỏ sáng tắt của bọn họ xảy ra chút vấn đề.”

“…Vấn đề gì?” Đồ Duệ trầm mặc một hồi mới bình tĩnh hỏi.

“Nó đã mất đi hiệu quả mê huyễn.” Nguyễn Nhàn nhẹ nhàng đáp, đá văng ghế làm việc đổ ở bên chân: “Chắc chắn Phàn Bạch Nhạn sẽ giấu việc này đi rất kỹ. Cho dù tôi có báo cáo lên trên, nhưng ở trong hoàn cảnh mở miệng là mất mạng này, chưa chắc các anh sẽ tin một người mới như tôi — trực tiếp thể hiện ra cho các anh xem là nhanh nhất.”

Ngay lúc này.

Chắc chắn não chủ sẽ xếp người vào trong các thế lực lớn, như vậy mới có thể thuận tiện khống chế được tình hình. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, khả năng người của não chủ ở bên thuyền Cực Lạc cao hơn chút.

Nhưng việc này liên quan an toàn, nhất định anh phải loại trừ tất cả khả năng nguy hiểm.

Cho dù là từ lời nói của Cương Tử hay là từ biến động trên danh sách, khả năng Dư Nhạc vẫn luôn kiếm ăn ở Biển phế tích phục tùng não chủ gần như là không. Chỉ cần Đồ Duệ không có quan hệ gì với não chủ, mình sẽ có thể yên tâm hỏi thăm về vị trí của “Nguyễn Nhàn” trên xe lăn kia từ thuyền Tẩu Thạch, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Về phần thuyền Cực Lạc bên kia, anh có thể quan sát cùng với Đường Diệc Bộ, coi như một trò tiêu khiển. Nếu “quỷ” anh muốn bắt là vị kia ở thuyền Cực Lạc, chuyện mà Đường Diệc Bộ làm đúng là không liên quan gì mấy đến mình.

“…Ừm.” Mục tiêu lớn nhất của anh — Đồ Duệ có vẻ rơi vào trầm tư.

“Tới gần lúc trừ độc, bọn họ sẽ không thể đến chỗ khác để hái được.” Nguyễn Nhàn tiếp tục dẫn dắt, “Chỉ là chúng tôi quan sát, đom đóm tiêu hao cực lớn, Phàn Bạch Nhạn không có quá nhiều tồn kho. Chỉ cần chúng tôi nói chuyện này ra ngoài, chắc chắn thuyền Cực Lạc sẽ loạn.”

“Rất tốt.” Cuối cùng giọng nói của Đồ Duệ cũng vang lên lần nữa. Cảm xúc trong đó rất phức tạp, giống như đã buông bỏ được gánh nặng, mừng rỡ, thù hận và hy vọng, cũng không có lo nghĩ gì cứng ngắc: “Nếu như phán đoán của cậu không sai, điều này rất có thể là cơ hội để cướp lại Dư Nhạc. Nghe này, nếu như các cậu thật sự có thể làm thuyền Cực Lạc hỗn loạn, chỉ cần không phải vị trí thuyền trưởng hay phó thuyền trưởng, tôi đều có thể đồng ý bất cứ yêu cầu gì của các cậu.”

“Thành giao.” Nguyễn Nhàn mỉm cười.

Anh rời khỏi văn phòng tối tăm, đi về phía khu quần cư của thuyền Cực trong trí nhớ. Khoảng cách hai, ba cây số mà anh phải bỏ ra gần ba giờ mới tìm được trung tâm thương mại quen thuộc kia.

Đầu ngón tay của Nguyễn Nhàn lướt qua bông tai trên tai trái.

[Tầng hai dưới mặt đất. Góc đông nam.]

Anh gửi tin nhắn ngắn gọn cho Đường Diệc Bộ.

[Tôi về rồi.]

Lúc đầu Nguyễn Nhàn không muốn gửi câu này, nhưng chỉ nói mỗi câu kia thì có vẻ lạnh nhạt quá. Anh không rõ những lời này có ảnh hưởng gì với robot hình người kia không, nhưng đúng là nó đã thành công để một cảm giác chua xót vi diệu lướt qua đáy lòng mình.

Năm phút sau.

Một cái đầu thò xuống trước mặt anh, trên mái tóc đen hơi dài dính chút bụi bẩn. Tâm trạng của Đường Diệc Bộ có vẻ rất tốt, sau khi thò nửa người ra, robot hình người kia mới dang rộng cánh tay làm một động tác ôm.

“Chào mừng trở về.” Giọng nói của Đường Diệc Bộ vô cùng nhẹ nhàng, “Trò hay sắp mở màn rồi.”

Style 1 - Green (Short Banner Edited by Sera Hwang)

3 bình luận về “Tận thế vui vẻ – Chương 49

Bình luận về bài viết này